Thực sự em khá bất ngờ vì sự thay đổi quá lớn sau ngày học thứ hai. Em thấy có nhiều bài học mà em cần nhớ, thực hành và chia sẻ khi có cơ duyên.
Bài học thứ nhất, học cách tạo nguồn cảm hứng cho người khác. Thầy khuyên rằng nên đặt câu hỏi sao cho người ta chia sẻ được nhiều nhất chứ không phải làm người ta đau đầu, căng như dây đàn, làm vậy là tự tạo nghiệp cho mình, tự làm mất cơ hội được chia sẻ nhiều hơn có thể. Em càng nghĩ càng thấy sâu sắc. Sống để tạo thử thách cho những người xung quanh không khó, sống để người ta không ưa mình không khó, nhưng sống để tạo cảm hứng cho mọi người và làm cho mọi người yêu quý, chia sẻ nhiều thứ hơn với mình thì thực sự khó và rất đáng để làm.
Bài học thứ hai, hoặc nói cách khác là đáp án cho câu hỏi “Tại sao chuyện đó lại đến với tôi vào thời điểm này”. Những việc chúng ta nghĩ, chúng ta làm đều tác động vào thế giới này và lẽ dĩ nhiên thế giới này sẽ hồi đáp lại. Nghĩ đến đây làm em liên tưởng đến việc em đang đánh những chữ này cũng đang tác động vào thế giới này, và rồi chính việc làm này mà em sẽ nhận một sự phản hồi (có thể đang tạo một cái duyên). Suy rộng hơn, từ việc nhỏ đến việc to, từ việc hít thở, đi đứng cho đến suy nghĩ, giao tiếp, làm việc với mọi người, em cũng đang tạo cho mình những cơ hội hay cái nghiệp cho mình. Mọi chuyện dường như dần sáng tỏ, nếu như hôm nay, em gặp một người chỉ cho em một điều gì đó, kết quả này có lẽ xuất phát từ những việc làm trong quá khứ, thậm chí là âm đức mà Thầy đề cập đến, cái mà mình không thể tự tạo trong kiếp này của chính mình. Câu hỏi đặt ra là, chúng ta nên sống thế nào để tạo ra được phước đức, làm thế nào chúng ta mới lường trước được việc hôm nay chúng ta làm sẽ đưa lại những gì cho ngày mai.
Ý kiến bạn đọc